Thùng gỗ rượu như chúng ta đã biết (gồm nhiều thanh gỗ được uốn cong bằng lửa) được cho là do người Celt Tây Ban Nha phát minh vào khoảng thế kỷ thứ 5 trước Công nguyên. Sau đó, được người La Mã và các nước thuộc địa của Châu Âu mang về và phổ biến rộng rãi vì nó có thể vận chuyển được nhiều mặt hàng bao gồm dầu mỏ, đạn dược, thực phẩm, vật liệu xây dựng, tiền tệ và tất cả các loại đồ uống đến cả các ngóc ngách xa xôi trên thế giới. Chỉ cho đến khi sự ra đời của bìa cứng, nhựa và thép không gỉ vào cuối thế kỷ 19 và đầu 20, thì thùng gỗ được chuyển xuống các hầm, hang động và nhà kho của ngành công nghiệp rượu vang và rượu mạnh.

Theo các nhà sử học La Mã, bình chứa amphora bằng đất sét vẫn là vật chứa rượu được ưa thích cho đến khoảng giữa thế kỷ thứ 1 đến thứ 3 sau công nguyên, thì thùng gỗ cuối cùng đã chiếm ưu thế hơn. Ban đầu, rượu được giữ trong thùng để dễ vận chuyển hơn là vì sự ảnh hưởng của thùng gỗ đến hương vị rượu. Sau Thế Chiến thứ II, vai trò của thùng gỗ đã thay đổi, không chỉ đơn giản là thùng chứa rượu mà còn là một yếu tố quan trọng trong ngành sản xuất rượu vang. 

 

Nguồn: Kelli White - một tác giả của Guildsomm